Gần 10 năm trôi qua mình sống như một cỗ máy có cảm xúc được lập trình sẵn, giờ nào làm việc, giờ nào sống trong những cảm giác cô đơn đến phát sợ, trong những nỗi đau cứ lặp đi lặp lại và trong những giấc ngủ chập chờn. Đôi khi mệt lắm muốn ngủ nhưng lại sợ không dám ngủ vì những ác mộng. Từng đấy năm mình tìm đến men rượu, cứ kết thúc một ngày làm việc, sau khi lo lắng cho những yêu thương là chìm trong những tối say rã rời, say chỉ để ngủ không giật mình, không sợ hãi, không phải thức với những dằn vặt, cô đơn và cảm giác yêu thương không trọn vẹn.
Trong công việc mình luôn tự tin và thường công việc chưa bao giờ làm khó được mình, vậy mà lại chẳng thể tự tìm cho bản thân một lối thoát dù mình luôn biết cách và "chỉ" cho mọi người quanh mình một con đường đi. Đã bao đêm một mình lên tầng cao với chai rượu, một mình một góc quán, nhìn xuống dưới và nhớ về một bộ phim, một lời thoại "Nhắm mắt lại và cảm nhận mình đang bay trong gió". Rồi chỉ là thoáng qua thôi, vẫn phải trở về với thực tại, vẫn lo đã đến lúc chưa? Sợ vợ cũ vẫn chưa đủ sức lo cho con, sợ chị vẫn "dại" để mẹ lo lắng, sợ các cháu không ai dậy bảo và còn nghĩ cho những ai đã bao năm cùng mình trong công việc, sợ mình nghỉ bất ngờ mọi người khó khăn. Nhưng chẳng nhẽ cứ như vòng tròn bao năm nay, ngày làm đêm say, có những khi như "điên dại" trong đêm?
Nam