Anh Bền là cán bộ nhà nước, vợ là giáo viên trường dạy nghề, kết hôn từ năm 2001, người con lớn đã 12 tuổi, đứa nhỏ 6 tuổi. Cả hai thuận tình ly hôn khi anh Bền nghi ngờ chị Lan ngoại tình vì thường đi vắng qua đêm nhiều ngày... Còn chị Lan cho rằng anh "dựng chuyện, vu oan". Do tính chất công việc, chị phải đi công tác nhưng anh không thông cảm, chia sẻ.
Tuy nhiên, rắc rối của hai người chính là việc chia ngôi nhà chung, khi ai cũng cho rằng mình đóng góp công sức gây dựng là chính. Tòa sơ thẩm quận Bắc Từ Liêm khi tuyên bố chấp nhận yêu cầu ly hôn, giao mỗi người nuôi một đứa con đã phán quyết cho anh Bền được hưởng 60% giá trị căn nhà. Anh sử dụng tài sản này và phải trả cho vợ 40% còn lại bằng tiền.
Cả hai không bằng lòng, đều kháng cáo đòi chia lại ngôi nhà. Tại phiên phúc thẩm, anh Bền cầm giấy đọc liền mạch về mâu thuẫn trong cuộc sống, những khuyết điểm của chị Lan và công sức của anh trong việc tạo dựng ngôi nhà chung. Anh nói đã phải một mình vun vén vì chị Lan thường “bỏ đi theo trai”.
Anh kể, khi lấy nhau, bố mẹ anh cho vợ chồng ngôi nhà nhỏ. Kinh tế ổn định, vợ chồng anh bán căn nhà này, mua ngôi nhà to hiện giờ. Tiền bán ngôi nhà của bố mẹ chỉ là "tiền được tạm cho, sau này phải dùng để xây nhà thờ". Khi mua ngôi nhà to, anh còn phải về quê vay của họ hàng mấy trăm triệu đồng, chị Lan không góp đồng nào. Vì thế, theo anh chị Lan được chia 40% là vô lý.
Chị Lan phản ứng, bảo anh Bền "nói dối". Chị kể ngôi nhà nhỏ trước đây mua bằng tiền chung từ khi còn chưa kết hôn. Xác định sẽ thành vợ thành chồng nên chị để anh Bền đứng tên, mọi giao dịch cũng tin tưởng giao phó. Lấy nhau vài năm, anh chị có thêm tiền nên bán ngôi nhà nhỏ đó góp tiền mua nhà sau này. Mọi giao dịch chị cũng vẫn hoàn toàn giao cho chồng. Khi mua nhà, chị vay thêm tiền bạn bè và bố mẹ ruột. Nay chị thấy chỉ được chia 40% là thua thiệt, không công bằng mà phải là chia đôi.
Nghe cả hai trình bày lan man và nói xấu nhau, tòa ngắt lời phân tích: “Anh chị đều có học thức, đã là vợ chồng với nhau bao năm mà luôn nghĩ người kia nói không đúng về mình. Ai nói đúng chỉ tự hai người biết”.
Tòa cũng nhắc anh Bền khi nói chị Lan đi “theo trai” mà không đưa ra bằng chứng xác thực thì là "xúc phạm". Ngay sau đó, anh Bền tố chị Lan ngăn cản không cho gặp con trong suốt thời gian ly thân, ly hôn. Theo anh, chị mang con về nhà bố mẹ đẻ ở Bắc Giang, rồi thường xuyên bỏ bê để đi đi về về Hà Nội - Bắc Giang. Anh muốn thăm con nhưng bị gia đình vợ cấm cản. “Mỗi lần về thăm con tôi phải gửi quần áo, quà bánh qua hàng xóm vì ông bà ngoại của cháu cấm không cho gặp bố”, anh nói.
Chị Lan chỉ nói lại một câu trong dáng vẻ mệt mỏi: “Anh ấy là đảng viên, tôi nghĩ anh ấy đủ hiểu mình nói gì”.
Anh sau đó đề nghị chị Lan làm rõ về mốc thời gian yêu nhau để minh chứng những điều mình trình bày là chính xác. Khi người phụ nữ nói họ yêu nhau quãng năm 1998-1999, anh bảo năm 2000 mới hẹn hò. Anh đề nghị được mời người đến làm chứng mốc thời gian yêu nhau nhưng toà không chấp nhận, cho rằng không cần thiết.
HĐXX nhận định, ngôi nhà tạo dựng trong thời kỳ hôn nhân, dù ai đứng tên mua, ai bỏ tiền nhiều hay ít vẫn là tài sản chung. Cấp sơ thẩm dựa vào căn cứ anh Bền đứng ra thực hiện mọi giao dịch để chia cho 60% là có cơ sở. Việc anh Bền nói tiền mua nhà phần lớn dựa trên số tiền bán căn nhà bố mẹ cho trước đây là không đủ căn cứ chứng minh.
Vì vậy, cấp phúc thẩm quyết định giữ nguyên bản án sơ thẩm đã tuyên.
*Tên nhân vật đã được thay đổi.
Bảo Hà