Trên đường Phạm Văn Đồng (Hà Nội), giữa cái nắng hè oi nồng, giữa bụi đường ngột ngạt, các cô gái trong trang phục quần đùi, áo ba lỗ trễ ngực... tung tăng trước cửa hoặc thò đôi chân trần ra ngoài các quán massage.
Những quán massage trá hình trên tuyến đường này giống nhau ở sự nhếch nhác, cũ kỹ, tồi tàn, bẩn thỉu và chật chội; kết cấu nhà mái lợp tôn hoặc pro ximăng, cửa xếp sắt. Cánh cửa chỉ mở đủ một người lọt qua, hoặc rộng hơn nhưng không bao giờ quá một nửa chiều rộng. Sau cánh cửa xếp, thấp thoáng một hai chiếc giường nhỏ được ngăn cách và che chắn bởi những tấm ri-đô cáu bẩn. Có quán còn chình ình nhà vệ sinh, bể nước ngay cửa ra vào.
Thi thoảng, một vài người đàn ông đi xe máy chầm chậm sát mép đường, nhìn ngó vào. Các cô gái thi nhau vẫy, miệng rổn rảng chào mời. Ngó nghiêng một lúc, người đàn ông phi tọt xe vào trong. Hai cánh cửa xếp sắt nhanh chóng khép lại.
Massage, tẩm quất kích dục, mại dâm bình dân trá hình trên "phố vẫy" Phạm Văn Đồng là như vậy. Trá hình là bởi những cái vẫy tay của nhân viên nữ trong quán đã trở thành ám hiệu đặc biệt với cánh đàn ông đi mua vui. Bình dân là bởi giá cả "vui vẻ" ở đây thuộc hạng thấp nhất, có thời điểm chỉ dăm chục, cao nhất là vài ba trăm nghìn đồng.
Gái bán dâm hoạt động ở đây đa phần là loại hết "đát", gái ngoại tỉnh, bị thải từ các nhà hàng, quán karaoke sau một thời gian bị vắt kiệt "sức lao động", hoặc quá già so với tuổi "hành nghề". Lúc bị bắt thì ai cũng có hoàn cảnh éo le. Điển hình như nạn nhân Nguyễn Thị Xuân.
Cuộc sống gia đình bất hạnh, sau khi ly hôn, đầu tháng 6, người phụ nữ này đến làm nhân viên quán massage tại 257 đường Phạm Văn Đồng. Và rồi, chưa đầy một tháng sau khi hành nghề, chị phải bỏ mạng bởi tay một khách đêm vốn xuất thân là kẻ "ma cô"…
Bùi Văn Đồng, kẻ dùng súng bắn chết chị Xuân khá lì lợm. Đôi lông mày rậm rì, mắt trũng sâu, hai má tóp vào, người cao gầy. Học hết lớp 9, năm 2003, Đồng từ quê ở Bắc Giang xuống Hải Phòng lang thang kiếm sống, rồi dạt đến xưởng thu gom phế liệu ở quận Kiến An, Hải Phòng làm thuê. Sau cái chết của người cha vì bệnh trọng năm 2007, Đồng bỏ việc chuyển hướng lên Hà Nội. Hắn xin vào làm việc tại các quán karaoke, vừa là bảo vệ, vừa là nhân viên phục vụ.
Trong vòng xoáy của tiền bạc, của những thói hư tật xấu, của tệ nạn phát sinh từ karaoke, hắn chuyển sang nghề chăn dắt, bảo kê cho các cô gái làm "dịch vụ" trên địa bàn quận Cầu Giấy và huyện Từ Liêm. Hắn trực tiếp làm "xe ôm" chở các cô đến quán karaoke, massage cho khách chọn lựa.
Có vốn trong tay, hắn thêm nghề kinh doanh mới là cầm đồ và cho vay lãi. Hệ thống khách hàng chủ yếu vẫn là các cô "cave", vừa chịu sự bảo kê của hắn, vừa là con nợ "tín dụng đen". Hắn thu nạp đám đàn em là những thanh niên cùng quê ra Hà Nội tìm việc làm hoặc những kẻ "dạt vòm" hình thành chân rết đi thu tiền hằng ngày.

Bùi Văn Đồng (bên trái) và 3 đàn em.
Đồng một mực đổ lỗi gây án cho rượu. Hắn khai tối 30/6 cùng bọn đàn em Long, Quỳnh, Bản, Trứ rủ nhau đi nhậu ở vỉa hè khu vực Cầu Diễn. Uống khá nhiều rượu nhưng chưa đã. Gần nửa đêm, cả bọn lại kéo nhau về một quán cóc ở phố Trần Cung, gần nơi Đồng thuê trọ nhậu tiếp món rượu xoài. Khi đã "tây tây", mấy thằng em rủ hắn đi "chơi gái". 5 tên đi 2 xe máy ra đường Phạm Văn Đồng, hướng lên cầu Thăng Long.
Dọc đường, chúng kéo nhau vào 2 quán massage quậy tưng bừng khiến các nhân viên nữ khiếp sợ, bảo nhau đóng cửa nghỉ sớm. 5 tên lại lên xe máy đi tiếp. Ngang qua số nhà 257 Phạm Văn Đồng, thấy chị Xuân và Đào Ánh Tuyết đứng trên vỉa hè, cả bọn rủ nhau áp sát lề đường, buông lời chọc ghẹo. Chúng đòi được massage nhưng chị Xuân từ chối vì đã đóng cửa quán.
Đồng khai thấy có tiếng đôi co giữa chị Xuân và đám đàn em, hắn tức khí rút khẩu súng tự chế kiểu súng colt xoay chĩa về phía chị Xuân với khoảng cách rất gần. Chị Tuyết thấy súng thì bỏ chạy. Diễn biến sự việc sau đó quá nhanh. Sau tiếng nổ nhỏ, chị Xuân ôm ngực lảo đảo gục xuống. "Em không chủ ý bắn chị ấy mà chẳng qua là súng cướp cò", Đồng thanh minh khi bị bắt.
Để hợp lý hóa nguồn gốc khẩu súng, hắn nói vào buổi chiều hôm trước khi gây án, đi trên đường gần nhà trọ thì bỗng dưng nhặt được ở ven đường. Hỏi hắn sao không nộp súng cho cơ quan công an, hắn nại ra lý do rằng cũng định vài hôm nữa sẽ nộp nhưng thích oai nên "mượn" tạm, đi đâu thì giắt súng vào cạp quần cho oách. Hắn nói biết nạn nhân chết thì thấy áy náy, hối hận nhưng vẻ mặt và giọng điệu không cảm xúc.
Điều tra viên Đặng Mạnh Cường (Đội phó CSĐT tội phạm về TTXH Công an huyện Từ Liêm) kể rằng khi bị bắt giữ, Đồng vẫn đang giắt lưng khẩu súng đã nạp sẵn đạn, cùng 5 viên đạn bên ngoài. Đêm gây án, hắn trở về phòng trọ ngủ. Chiều hôm sau, nghe ngóng thấy tung tích đã bị lộ, hắn xui bọn đàn em trốn lên Mộc Châu, Sơn La để đánh lạc hướng cơ quan công an. Còn hắn tìm đến xưởng phế liệu trước kia từng làm việc ở Hải Phòng để ẩn náu song đã bị bắt.
4 người che giấu cho Đồng là Phạm Văn Long (24 tuổi), Phạm Hồng Quỳnh (21 tuổi), Trần Ngọc Bản (22 tuổi), Nguyễn Công Trứ (24 tuổi) cũng bị bắt.
Theo An ninh thế giới