Tôi năm nay 21 tuổi, mới tốt nghiệp y sĩ đa khoa hệ trung cấp tại Bình Dương. Cách đây 3 năm, sau khi tốt nghiệp cấp 3 tôi cũng chọn thi vào đại học như bao bạn bè khác. Tôi học khối B, thích được làm bác sĩ nhưng thú thật lúc đó tôi học không giỏi lắm, mà các ngành Y thì điểm lúc nào cũng cao.
Không đậu đại học, tôi đậu cao đẳng vào một ngành mà tôi không thích. Lúc đó ở quê tôi phong trào đi học trung cấp y dược rất nhiều. Vì sẵn có đam mê và mong muốn được làm bác sĩ cứu người, tôi cũng nộp đơn và theo học hệ trung cấp ngành y sĩ đa khoa. Xa gia đình, vào trong Nam, ban ngày tôi đi làm công nhân để có tiền tự trang trải cho việc học, tối lại lại cắp sách đến trường.
Tôi làm việc ở một xí nghiệp nhỏ. Sau một năm cố gắng làm việc, tôi được đề bạt lên làm trưởng ca với mức lương gần 5 triệu đồng/tháng. Mọi người trong công ty rất quý tôi vì năng suất lao động tăng, quyền lợi của từng cá nhân cũng phù hợp với năng lực. Tôi không có chuyện nâng đỡ, hay tư thù cá nhân, phân biệt với mọi người như những trưởng ca khác. Mỗi ngày tôi đều nhắc nhở nhẹ nhàng, cuối tháng những ai làm tốt sẽ được đề xuất để thưởng, những ai làm chưa tốt sẽ được nhắc nhở.
Ở lớp tôi cũng là người chịu khó học hỏi và lúc nào cũng làm trưởng nhóm. Thầy cô cũng rất quý mến, nhưng có lẽ tốt hơn những người bạn cùng hệ trung cấp thì cũng chưa là gì, tôi vẫn còn quá nhỏ bé so với những bạn học đại học. Khi chuẩn bị thi tốt nghiệp tôi xin phép công ty nghỉ việc và dành toàn bộ thời gian cho việc thi cử. Nhưng kết quả sau cùng, tôi vẫn thiếu 0,1 điểm để được bằng giỏi và có thể học liên thông lên đại học.
Sau khi hoàn thành kỳ thi, tôi quay lại xin làm công nhân ở công ty cũ một thời gian chờ lấy bằng và tôi tiếp được công ty cho làm trưởng ca. Nhiều người khuyên tôi nên tiếp tục làm công việc ở công ty đó, vì kiếm tiền không nhất thiết phải đúng ngành nghề, hơn nữa ngành y của tôi ra trường rất khó xin việc và lương cũng chỉ khoảng 3 triệu một tháng. Lúc đó tôi tự tin đầy mình, cứ nghĩ là mình đã học thì phải làm đúng ngành.
Tôi tiếp tục làm ở vị trí trưởng ca chờ đến lúc nhận bằng. Rồi tiếp tục xin nghỉ, lần này tôi quyết định một đi không trở lại công ty, vì nếu quay lại nữa thì mặt tôi dày quá. Sau đó tôi nộp hồ sơ làm ở một phòng khám nha nhưng lương chỉ 3 triệu một tháng, tôi phải trực ca nhiều, làm tận 20h tối mới về. Tôi muốn có cơ hội học lên nên lại xin nghỉ việc để tìm một vị trí làm việc ít giờ làm hơn để có thời gian đi học thêm chuyên ngành, nhưng may mắn đã không mỉm cười với tôi.
Đã 2 tuần rồi, tôi thất nghiệp. Giờ đây ngồi tính toán lại đường đi trong tương lai tôi mới giật mình. Nếu tiếp tục học lên bác sĩ đa khoa tôi sẽ phải chờ 3 năm nữa mới được thi lên. Đây là quy định của ngành, lúc đó tôi đã 24 tuổi. Nếu thi đậu tôi sẽ mất thêm 4 hoặc 5 năm nữa để học xong cái bằng bác sĩ đa khoa. Lúc đó đã 28, 29 tuổi. Liệu sau khi có xong bằng tôi có được công việc như tôi mơ, khi không có quan hệ, không có tiền bạc vốn liếng trong tay. Vị chi tôi mất gần 8 năm chỉ để được như các bạn học đại học.
Nhiều bạn học đại học ra trường rồi cũng rơi vào tình trạng thất nghiệp. Có một người định hướng lại và khuyên tôi nên từ bỏ việc theo đuổi ngành y vì có theo đuổi thì nó chỉ làm tôi tốn tiền và thời gian? Anh khuyên tôi nên bắt đầu lại với việc học các ngành dễ xin việc như cơ khí, bảo trì máy móc.
Khi viết những dòng tâm sự này tôi thực sự rất bế tắc, rất mong anh chị đi trước cho tôi xin một lời khuyên. Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Nguyễn Văn Hoàng
Độc giả đặt câu hỏi tư vấn tại đây