Trong cuộc sống có những mùi vị ta có thể cảm nhận bằng giác quan bình thường nhưng có những thứ hương vị mà ta phải cảm nhận bằng cả tấm lòng mới thấy được cái hay cái đẹp của nó, mặc dù đó là những thứ thật giản dị.
Tôi, đứa con của vùng quê sông nước không bao giờ quên được mùi rơm rạ thoảng trong gió sau những vụ mùa. Mùi vị ấy hăng nồng khó tả, nó được pha trộn từ các hương vị đậm chất quê nhà như mùi ẩm của nước, mùi bùn non của đất, mùi ngai ngái của cỏ của rơm rạ tạo thành một hương vị đặc trưng rất miền Tây.
Đốt rơm rạ. |
Cứ mỗi lần gặt lúa xong là cha và em trai tôi lại châm ngòi lửa đốt các đống rơm và các gốc rạ trên đám ruộng. Việc làm này đồng nghĩa với việc vệ sinh đồng ruộng để chuẩn bị cho vụ mùa tiếp theo. Những tia lửa bắt cháy rất nhanh, khói bốc lên cao nghi ngút, màu đỏ rực của than rơm và cỏ làm bừng sáng cả một vùng. Gương mặt nhễ nhại mồ hôi của cả gia đình thật mới thấy trân trọng hạt gạo mình làm ra biết bao nhiêu. Tôi bắt đầu ngửi và cảm nhận được hương vị quen thuộc rồi đó: mùi rơm, mùi rạ, mùi đất, mùi bùn và mùi của cỏ dại ven bờ ruộng nữa. Tất cả hòa quyện vào nhau làm mũi tôi sực nức, cay nồng. Tôi cứ như cảm nhận được cả tấm lòng cả cái tình của người dân quê tôi vừa mộc mạc vừa giản dị lại chân tình, sâu sắc. Một phần quê hương tôi chính là đây: ruộng, vườn, sông nước, cò bay thẳng cánh. Thằng em trai tôi chốc chốc nhắm mắt lại để tránh những làn khói trắng cay xè tù đám khói dâng cao. Mệt nhọc cả ngày trên ruộng mà chị em vẫn chưa chịu về, dường như chúng tôi muốn được thỏa thích thưởng thức hương thơm rơm rạ ruộng đồng mà mỗi mùa vụ chúng tôi mới lại có dịp được nghe hương vị đậm đà này một lần. Đám khói từ ruộng nhà tôi và khói lam chiều nghi ngút từ các bếp nhà xung quanh cứ thi nhau làm thành những đám mây màu xám, xa xa nghe câu hát “Bằng lòng đi em quê miền Tây quen khói lam chiều “(Bài hát Bằng lòng đi em) nghe sao thân thương quá.
Cuộc sống với những vất vả và lo toan kéo con người ta vào vòng xoáy của cuộc mưu sinh, làm cho chúng ta quên đi những hình ảnh quê nhà: rặng tre, bụi trâm bầu, để rồi trong một dịp tình cờ nào đó chúng ta ngửi được mùi rơm rạ quê nhà thì kí ức tuổi thơ lại ùa về giúp chúng ta nhận ra rằng ở đâu đó trong khoảng sâu của tâm hồn vẫn còn dành một chút gì đó cho quê hương. "Ai đi miền xa nhớ về quê nhà. Thăm con đường xưa bến cũ Miền Tây. Tiếng cười giọng nói trong có tình thân thương, câu hò câu hát nghe dạt dào quê hương” (Bài hát Về miền Tây)
Yêu mãi Miền Tây ơi!!
Lê Thị Hồng Minh (Chợ Gạo, Tiền Giang)