Nhiều lúc, khi hai bố con đã ngủ, nước mắt tôi cứ chảy dài, rồi lại đưa tay gạt nước mắt khi chợt bắt gặp những giọt nước lấp lánh trên mắt chồng.
Tôi đi gặp bác sĩ. Bác sĩ nói đó là biểu hiện tâm lý của những người bị tai nạn như chồng tôi (vì lúc đấy người ta rơi vào tâm trạng mình là một người tàn phế), và đó cũng là do ảnh hưởng của chấn động não.
Để có thể trở lại bình thường cần phải có thời gian và cần phải có sự giúp đỡ, quan tâm của những người thân. Còn cái thời gian ấy là bao lâu thì bác sĩ không trả lời được. Đó có thể là 1 tháng, 2 tháng, nhưng cũng có thể kéo dài trong nhiều năm.
Có lần, chứng kiến một cơn cáu giận bất thường của chồng tôi, mẹ chồng tôi cứ sửng sốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Thằng Béo chưa bao giờ như vậy?”.
Tôi chỉ nói đơn giản: "Anh ấy căng thẳng quá, cơ thể lại vẫn mệt vì mất máu nhiều sau vụ tai nạn, bây giờ vẫn đang phải tiếp tục điều trị ngoại trú nữa”. Tôi không muốn nói nhiều bởi vì không muốn làm bố mẹ lo lắng. Chẳng ích gì.
Ngày tháng trôi qua. Cuối cùng thì ông trời cũng mỉm cười với gia đình tôi. Chồng tôi đã hoàn toàn bình phục. Và ai cũng bảo đó là điều kỳ diệu của số phận - ai gặp chồng tôi cũng nói vậy.
Đúng, đó là điều kỳ diệu. Nhưng để có điều kỳ diệu này hai vợ chồng tôi đều biết rõ rằng: ngoài sự may mắn, bên chúng tôi luôn có sự hiện hữu của bạn bè. Họ đã ở bên chúng tôi trong suốt những ngày tháng khó khăn đó.
Có những người bạn lâu năm, nhưng cũng có những người chỉ vừa mới gặp, có những người chúng tôi chỉ gặp thoáng qua đôi ba lần trong cuộc đời.
Trong thời gian nằm viện, có người đã ghen tỵ: Ôi, gia đình nhà chị này đông anh chị em, sướng quá. Lúc có việc mà đông người mới thấy quý.
Khi tôi nói đấy chỉ là bạn, họ đã sửng sốt vì tại sao lại có nhiều người bạn đến với chồng tôi như vậy. Họ đã giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khủng khiếp này.
Không ai nói ra, nhưng cả hai vợ chồng chúng tôi đều biết sự kiện xảy ra đã làm thay đổi cuộc sống của gia đình tôi. Có lẽ, gia đình nào rơi vào hoàn cảnh chúng tôi - khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, ranh giới giữa bình thường và không bình thường - mới thấy quý cuộc sống bình thường này biết nhường nào.
Không những thế, chúng tôi thấy mình thật giàu có, giàu vì có vì quanh chúng tôi luôn có bạn bè và chúng tôi biết họ sẽ ở bên chúng tôi khi cần thiết.
Chúng tôi giàu có vì chúng tôi có những đứa con biết yêu thương và chia sẻ. Vâng, những đứa con của chúng tôi có thể sẽ không thành ông nọ, bà kia, sẽ không thành đại gia, nhưng điều quan trọng là chúng biết yêu thương. Thế là đã quá đủ.
Như dòng sông chảy, cuộc sống hàng ngày vẫn có biết bao buồn, vui, biết bao những may rủi, bao lo nghĩ. Nhưng tôi chẳng nuối tiếc điều gì, bởi vì tôi tin rằng ông trời luôn công bằng, chẳng bao giờ cho tất cả, nhưng cũng chẳng lấy tất cả của ai.
Ông trời đã thử thách bọn tôi. Và khi chúng tôi vượt qua được thử thách đó ông trời đã tặng cho chúng tôi một cậu con trai vào 2 năm sau (cách cô con gái lớn của tôi đúng 10 năm 1 tháng).
Nhiều lúc cậu con trai gây phiền nhiễu nhưng tiếng trẻ thơ đã giúp cho hai vợ chồng trẻ lại. Và nhờ có tiếng trẻ mà nhiều cuộc xung đột sắp bùng nổ giữa hai vợ chồng lại lắng đọng và tan biến.
Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng từng trải qua những biến cố, vui có, buồn có. Đôi khi, chính những biến cố đó đã khiến cuộc đời của ta bước sang một ngã rẽ khác.
Như biết bao người, hơn 40 năm sống trên đời này, tôi cũng đã trải qua biết bao nỗi buồn, niềm vui. Thậm chí, đã có những lúc tôi dường như gục ngã trước đường đời.
Nhưng rồi, chuyện xảy ra đã làm thay đổi suy nghĩ không chỉ của riêng tôi, mà là của cả chồng tôi về cuộc sống quanh ta.
Tôi đã định giữ câu chuyện này cho riêng tôi, bởi vì những gì mà tôi đã trải qua suy cho cùng chỉ là một câu chuyện buồn, rất buồn và có lẽ trên đời này không ai mong muốn chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Những bạn nào đã từng rơi vào hoàn cảnh của tôi chắc sẽ thấu hiểu tâm trạng của tôi trong những ngày tháng ấy.
Nguyễn Thu Hoài
Chia sẻ câu chuyện những biến cố trong cuộc đời bạn tại đây.