Kết cục của những cầu thủ muốn ra đi như Ronaldo

Nhiều ngôi sao từng tuyên bố và làm mọi cách để được chuyển sang đội bóng khác, nhưng không phải ai cũng toại nguyện.

2001

Patrick Vieira (Arsenal)

Mùa 2000-2001 là năm thứ ba liên tiếp Man Utd vô địch Ngoại hạng Anh. Tháng 5/2001, Vieira nói rằng đội bóng thành London không đủ sức cạnh tranh các danh hiệu, thậm chí nằm ngoài top 5. Tiền vệ người Pháp đề đạt nguyện vọng muốn ra đi khiến Phó Chủ tịch David Dein rất tức giận. Man Utd của Alex Ferguson đã tiếp cận với Vieira, nhưng Arsene Wenger đã thuyết phục được anh ở lại, giao băng đội phó, trước khi biến Vieira thành thủ quân Arsenal vào năm sau.

2005

Steven Gerrard (Liverpool)

Hai tháng sau chức vô địch Champions League, Steven Gerrard cho biết, anh sẽ không ký hợp đồng mới với Liverpool. Đích đến của tiền vệ người Anh là Chelsea, đội vừa vô địch Ngoại hạng Anh sau nửa thế kỷ, có nhiều tiền và được dẫn dắt bởi Jose Mourinho. Lãnh đạo Liverpool thừa nhận, họ có nguy cơ mất Gerrard. Thương vụ diễn biến rất nhanh và tưởng như Gerrard đã là người Chelsea, nếu CĐV Liverpool không đến tận nhà anh đòi nói chuyện. Chính sự giận dữ từ người hâm mộ buộc Gerrard đổi ý, tiếp tục gắn bó với sân Anfield.

2010

Wayne Rooney (Man Utd)

Để Ronaldo, Tevez ra đi, nhưng không mang về cái tên xuất sắc nào thay thế, Man Utd bị Wayne Rooney gọi là thiếu tham vọng cạnh tranh các danh hiệu. Sau mùa 2009-2010 mà đội chỉ giành được Cup Liên đoàn, tháng 10/2010, HLV Alex Ferguson nói trước báo giới rằng Rooney muốn ra đi. Tiền đạo người Anh đã gặp Giám đốc điều hành David Gill và yêu cầu sự đảm bảo về chất lượng đội hình, nếu không sẽ chuyển sang CLB khác. Tuy nhiên chỉ hai ngày sau đó, Man Utd thông báo Rooney đã ký hợp đồng mới có thời hạn năm năm.

2013

Christian Benteke (Aston Villa)

Là hiện tượng của Aston Villa khi ghi 23 bàn ngay mùa đầu tiên khoác áo CLB, Benteke muốn chuyển sang CLB lớn hơn ngay đầu kỳ chuyển nhượng hè 2013. Tottenham của Villas-Boas muốn chiêu mộ tiền đạo người Bỉ, nhưng 10 ngày sau, Benteke lại vui vẻ trở lại cùng hợp đồng mới có thời hạn bốn năm. Chân sút sinh năm 1990 ở lại Aston Villa thêm hai năm, rồi chuyển sang Liverpool với hợp đồng kỷ lục trị giá 50 triệu đôla.

2013

Luis Suarez (Liverpool)

Sau vụ cắn hậu vệ Ivanovic của Chelsea cuối mùa 2012-2013, Luis Suarez bị treo giò 10 trận và quyết định rời Liverpool cứu vãn sự nghiệp. Như tiền đạo người Uruguay thổ lộ, anh muốn thay đổi hình ảnh bản thân và được thi đấu ở Champions League. Arsenal xuất hiện với lời đề nghị lạ lùng 40 triệu bảng, (tương đương 61 triệu đôla), và 1 bảng, vừa đủ để Liverpool phải xem xét và thông báo với Suarez về sự quan tâm của Arsenal. Tuy nhiên, đội trưởng Gerrard xuất hiện, khuyên Suarez hãy ở lại thêm một mùa và cựu cầu thủ Ajax đồng ý. Hè 2014, Suarez chuyển sang Barca sau khi giành giải Vua phá lưới và Cầu thủ hay nhất mùa do Hiệp hội Cầu thủ chuyên nghiệp Anh (PFA) trao tặng.

2013

Wayne Rooney (Man Utd)

Lần thứ hai trong chín năm ở Man Utd, Rooney muốn ra đi. Anh không có tên trong đội hình "Quỷ đỏ" ở trận cuối cùng HLV Alex Ferguson dẫn dắt. Trước đó, HLV người Scotland cũng tuyên bố, Rooney yêu cầu được ra đi. Anh dự bị trong nửa cuối mùa 2012-2013, và được tân HLV Chelsea, Mourinho ưu tiên chuyển nhượng trong hè 2013. Nhưng khi David Moyes lên nắm quyền ở Old Trafford, ông kiên quyết giữ Rooney ở lại, trao băng đội trưởng cho anh. Bản hợp đồng được ký mới biến chân sút sinh năm 1985 thành cầu thủ đầu tiên ở Ngoại hạng Anh hưởng mức lương tuần 300.000 bảng, tương đương 381.000 đôla.

2015

Sergio Ramos (Real Madrid)

Đội phó Real khi ấy không hài lòng với mức thu nhập bản thân, và đánh tiếng muốn được rời Bernabeu. Điểm đến là Man Utd, nơi Louis Van Gaal đang cần gia cố hàng thủ để dự Champions League. Hậu vệ người Tây Ban Nha còn được cho là "vật trao đổi" với thủ thành De Gea bên phía Man Utd. Dù vậy, Ramos không đi đâu cả. Anh tiếp tục ở lại Real, được trao băng đội trưởng thay Casillas, và ký hợp đồng dài hạn tới năm 2020. Nhiều người tin rằng mục đích thực sự của Ramos năm 2015 là tăng lương, chứ không phải ra đi.

Thắng Nguyễn